黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《铜官悬望五松山》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写人|写云|写酒|

北风无时休,崩浪聒天响。

蛟鼍好为祟,此物俱神王。

我来五松下,白发三千丈。

松门闭青苔,惜哉不得往。

今日天气嘉,清绝心有向。

子云性嗜酒,况乃气清爽。

此人已成灰,怀贤盈梦想。

衣食当须几,吾得终疏放。

弱女虽非男,出处同世网。

搔背牧鸡豚,相见得无恙。

拼音
tóng guān xuán wàng sōng shān
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
běi fēng shí xiū bēng làng guō tiān xiǎng        jiāo tuó hǎo wéi suì shén wáng        lái sōng xià bái sān qiān zhàng        sōng mén qīng tái zāi wǎng        jīn tiān jiā qīng jué xīn yǒu xiàng        yún xìng shì jiǔ kuàng nǎi qīng shuǎng        rén chéng huī huái 怀 xián yíng mèng xiǎng        shí dāng zhōng shū fàng        ruò suī fēi nán chū chù tóng shì wǎng        sāo bèi tún xiàng jiàn yàng       
铜官悬望五松山注音
  • tóng
    guān
    xuán
    wàng
    sōng
    shān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • běi
    fēng
    shí
    xiū
    bēng
    làng
    guō
    tiān
    xiǎng
    jiāo
    tuó
    hǎo
    wéi
    suì
    shén
    wáng
    lái
    sōng
    xià
    bái
    sān
    qiān
    zhàng
    sōng
    mén
    qīng
    tái
    zāi
    wǎng
    jīn
    tiān
    jiā
    qīng
    jué
    xīn
    yǒu
    xiàng
    yún
    xìng
    shì
    jiǔ
    kuàng
    nǎi
    qīng
    shuǎng
    rén
    chéng
    huī
    huái
    怀
    xián
    yíng
    mèng
    xiǎng
    shí
    dāng
    zhōng
    shū
    fàng
    ruò
    suī
    fēi
    nán
    chū
    chù
    tóng
    shì
    wǎng
    sāo
    bèi
    tún
    xiàng
    jiàn
    yàng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1