黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《衡山》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写雪|写山|写水|写鸟|写人|写雷|写桥|

万丈融峰插紫霄,路当穷处架仙桥。

上观碧落星辰近,下视红尘世界遥。

螺簇山低青点点,线拖远水白迢迢。

当门老桧枝难长,绝顶寒松叶不雕,才到秋初霜已降,每逢春尽雪方消。

猥岩老衲针常把,度夏禅僧扇懒摇。

雷向池中兴雨泽,鸟於窗外奏萧韶。

游人未必长居此,暂借禅房宿两宵。

拼音
héng shān
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
wàn zhàng róng fēng chā xiāo dāng qióng chù jià xiān qiáo        shàng guān luò xīng chén jìn xià shì hóng chén shì jiè yáo        luó shān qīng diǎn diǎn xiàn 线 tuō yuǎn shuǐ bái tiáo tiáo        dāng mén lǎo guì zhī nán zhǎng jué dǐng hán sōng diāo cái dào qiū chū shuāng jiàng měi féng chūn jìn xuě fāng xiāo        wěi yán lǎo zhēn cháng xià chán sēng shàn lǎn yáo        léi xiàng chí zhōng xìng niǎo chuāng wài zòu xiāo sháo        yóu rén wèi zhǎng zàn jiè chán fáng xiǔ 宿 liǎng xiāo       
衡山注音
  • héng
    shān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • wàn
    zhàng
    róng
    fēng
    chā
    xiāo
    dāng
    qióng
    chù
    jià
    xiān
    qiáo
    shàng
    guān
    luò
    xīng
    chén
    jìn
    xià
    shì
    hóng
    chén
    shì
    jiè
    yáo
    luó
    shān
    qīng
    diǎn
    diǎn
    xiàn
    线
    tuō
    yuǎn
    shuǐ
    bái
    tiáo
    tiáo
    dāng
    mén
    lǎo
    guì
    zhī
    nán
    zhǎng
    jué
    dǐng
    hán
    sōng
    diāo
    cái
    dào
    qiū
    chū
    shuāng
    jiàng
    měi
    féng
    chūn
    jìn
    xuě
    fāng
    xiāo
    wěi
    yán
    lǎo
    zhēn
    cháng
    xià
    chán
    sēng
    shàn
    lǎn
    yáo
    léi
    xiàng
    chí
    zhōng
    xìng
    niǎo
    chuāng
    wài
    zòu
    xiāo
    sháo
    yóu
    rén
    wèi
    zhǎng
    zàn
    jiè
    chán
    fáng
    xiǔ
    宿
    liǎng
    xiāo

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1