黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。

黄庭坚其它作品精选

zuopinjingxuan

《书摩崖碑后》
分享数: 91
朝代:宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写鸟|抒情|咏史怀古|凄凉|议论|杜鹃|

春风吹船著吾溪,扶藜上读《中兴碑》。

平生半世看墨本,摩挲石刻鬓成丝。

明皇不作苞桑计,颠倒四海由禄儿。

九庙不守乘舆西,万官已作鸟择栖。

抚军监国太子事,何乃趣取大物为?事有至难天幸耳,上皇蹰蹐还京师。

内间张后色可否?外间李父颐指挥。

南内凄凉几苟活,高将军去事尤危。

臣结春秋二三策,臣甫杜鹃再拜诗。

安知忠臣痛至骨,世上但赏琼琚词。

同来野僧六七辈,亦有文士相追随。

断崖苍藓对立久,冻雨为洗前朝悲。

拼音
shū bēi hòu
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
chūn fēng chuī chuán zhe , , shàng zhōng xìng bēi       
píng shēng bàn shì kàn běn , , suō shí bìn chéng       
míng huáng zuò bāo sāng , , diān dǎo hǎi yóu ér       
jiǔ miào shǒu chéng 西 , , wàn guān zuò niǎo       
jun1 jiān guó tài shì , , nǎi wéi ? ? shì yǒu zhì nán tiān xìng ěr , , shàng huáng chú hái jīng shī       
nèi jiān zhāng hòu fǒu ? ? wài jiān zhǐ huī       
nán nèi liáng gǒu huó , , gāo jiāng jun1 shì yóu wēi       
chén jié chūn qiū èr sān , , chén juān zài bài shī       
ān zhī zhōng chén tòng zhì , , shì shàng dàn shǎng qióng       
tóng lái sēng liù bèi , , yǒu wén shì xiàng zhuī suí       
duàn cāng xiǎn duì jiǔ , , dòng wéi qián cháo bēi
书摩崖碑后注音
  • shū
    bēi
    hòu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • chūn
    fēng
    chuī
    chuán
    zhe
    ,
    ,
    shàng
    zhōng
    xìng
    bēi
  • píng
    shēng
    bàn
    shì
    kàn
    běn
    ,
    ,
    suō
    shí
    bìn
    chéng
  • míng
    huáng
    zuò
    bāo
    sāng
    ,
    ,
    diān
    dǎo
    hǎi
    yóu
    ér
  • jiǔ
    miào
    shǒu
    chéng
    西
    ,
    ,
    wàn
    guān
    zuò
    niǎo
  • jun1
    jiān
    guó
    tài
    shì
    ,
    ,
    nǎi
    wéi
    ?
    ?
    shì
    yǒu
    zhì
    nán
    tiān
    xìng
    ěr
    ,
    ,
    shàng
    huáng
    chú
    hái
    jīng
    shī
  • nèi
    jiān
    zhāng
    hòu
    fǒu
    ?
    ?
    wài
    jiān
    zhǐ
    huī
  • nán
    nèi
    liáng
    gǒu
    huó
    ,
    ,
    gāo
    jiāng
    jun1
    shì
    yóu
    wēi
  • chén
    jié
    chūn
    qiū
    èr
    sān
    ,
    ,
    chén
    juān
    zài
    bài
    shī
  • ān
    zhī
    zhōng
    chén
    tòng
    zhì
    ,
    ,
    shì
    shàng
    dàn
    shǎng
    qióng
  • tóng
    lái
    sēng
    liù
    bèi
    ,
    ,
    yǒu
    wén
    shì
    xiàng
    zhuī
    suí
  • duàn
    cāng
    xiǎn
    duì
    jiǔ
    ,
    ,
    dòng
    wéi
    qián
    cháo
    bēi
赏析
  这首诗慨叹唐玄宗没有作好治国大计,弄到祖庙被毁,慌忙西奔,群臣鸟兽般散的地步,指责太子匆匆登位后,让后妃宦官勾结弄权,使唐玄宗陷于苟且活命的困境,抒发了对元结、杜甫二人忠诚国事却不为世人完全理解的悲伤感情。全诗章法谨严,层次清晰,夹叙夹议,即古抒情,音调高朗有沉郁顿挫之美。
注释
[1]藜(lí):藜杖,即藜茎所做的拐杖。[2]摩挲(mó suō):手轻按在物体上并缓慢地移动。[3]苞桑:亦作“包桑”,根深蒂固的桑树。《易经·否》:“其亡其亡,系于苞桑。”苞桑计:比喻牢靠的治国方略。[4]蹐(jí):小步。[5]臣结:元结曾上表列述道州人民困苦,希望整肃吏治。臣甫:杜甫有《杜鹃行》、《杜鹃诗》,伤痛唐玄宗失位。
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们