李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《咏怀二首》
分享数: 102
朝代:唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写风|写山|写水|咏怀|写草|写鱼|

长卿怀茂陵,绿草垂石井。

弹琴看文君,春风吹鬓影。

梁王与武帝,弃之如断梗。

惟留一简书,金泥泰山顶。

日夕著书罢,惊霜落素丝。

镜中聊自笑,讵是南山期。

头上无幅巾,苦蘖已染衣。

不见清溪鱼,饮水得相宜。

拼音
yǒng huái 怀 èr shǒu
[ [ táng cháo ] ]
zhǎng qīng huái 怀 mào líng , , 绿 cǎo chuí shí jǐng       
dàn qín kàn wén jun1 , , chūn fēng chuī bìn yǐng       
liáng wáng , , zhī duàn gěng       
wéi liú jiǎn shū , , jīn tài shān dǐng       
zhe shū , , jīng shuāng luò       
jìng zhōng liáo xiào , , shì nán shān       
tóu shàng jīn , , niè rǎn       
jiàn qīng , , yǐn shuǐ xiàng
咏怀二首注音
  • yǒng
    huái
    怀
    èr
    shǒu
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • zhǎng
    qīng
    huái
    怀
    mào
    líng
    ,
    ,
    绿
    cǎo
    chuí
    shí
    jǐng
  • dàn
    qín
    kàn
    wén
    jun1
    ,
    ,
    chūn
    fēng
    chuī
    bìn
    yǐng
  • liáng
    wáng
    ,
    ,
    zhī
    duàn
    gěng
  • wéi
    liú
    jiǎn
    shū
    ,
    ,
    jīn
    tài
    shān
    dǐng
  • zhe
    shū
    ,
    ,
    jīng
    shuāng
    luò
  • jìng
    zhōng
    liáo
    xiào
    ,
    ,
    shì
    nán
    shān
  • tóu
    shàng
    jīn
    ,
    ,
    niè
    rǎn
  • jiàn
    qīng
    ,
    ,
    yǐn
    shuǐ
    xiàng
例句
“割鸡焉用牛刀”?不劳温侯亲往,吾斩众诸侯首级,如探囊取物耳。(明·罗贯中《三国演义》第五回)
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们