李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《还自会稽歌并序》
分享数: 86
朝代:唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写人|写鱼|

庾肩吾于梁时,尝作宫体谣引,以应和皇子。

及国势沦败,肩吾先潜难会稽,後始还家。

仆意其必有遗文,今无得焉,故作还自会稽歌以补其悲。

野粉椒壁黄,湿萤满梁殿。

台城应教人,秋衾梦铜辇。

吴霜点归鬓,身与塘蒲晚。

脉脉辞金鱼,羁臣守迍贱。

拼音
hái huì bìng
[ [ táng cháo ] ]
jiān liáng shí , , cháng zuò gōng yáo yǐn , , yīng huáng       
guó shì lún bài , , jiān xiān qián nán huì , , hòu shǐ hái jiā       
yǒu wén , , jīn yān , , zuò hái huì bēi       
fěn jiāo huáng , , shī 湿 yíng mǎn liáng diàn 殿       
tái chéng yīng jiāo rén , , qiū qīn mèng tóng niǎn       
shuāng diǎn guī bìn , , shēn táng wǎn       
jīn , , chén shǒu zhūn jiàn
还自会稽歌并序注音
  • hái
    huì
    bìng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • jiān
    liáng
    shí
    ,
    ,
    cháng
    zuò
    gōng
    yáo
    yǐn
    ,
    ,
    yīng
    huáng
  • guó
    shì
    lún
    bài
    ,
    ,
    jiān
    xiān
    qián
    nán
    huì
    ,
    ,
    hòu
    shǐ
    hái
    jiā
  • yǒu
    wén
    ,
    ,
    jīn
    yān
    ,
    ,
    zuò
    hái
    huì
    bēi
  • fěn
    jiāo
    huáng
    ,
    ,
    shī
    湿
    yíng
    mǎn
    liáng
    diàn
    殿
  • tái
    chéng
    yīng
    jiāo
    rén
    ,
    ,
    qiū
    qīn
    mèng
    tóng
    niǎn
  • shuāng
    diǎn
    guī
    bìn
    ,
    ,
    shēn
    táng
    wǎn
  • jīn
    ,
    ,
    chén
    shǒu
    zhūn
    jiàn
例句
看他前九首,便是一位努力从王之人,而以~终之。(清·无名氏《杜诗言志》卷六)
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们