李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《天上谣》
分享数: 62
朝代:唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写花|写山|写水|写马|神话|想象|写草|写云|

天河夜转漂回星,银浦流云学水声。

玉宫桂树花未落,仙妾采香垂佩缨。

秦妃卷帘北窗晓,窗前植桐青凤小。

王子吹笙鹅管长,呼龙耕烟种瑶草。

粉霞红绶藕丝裙,青洲步拾兰苕春。

东指羲和能走马,海尘新生石山下。

拼音
tiān shàng yáo
[ [ táng cháo ] ]
tiān zhuǎn piāo huí xīng , , yín liú yún xué shuǐ shēng       
gōng guì shù huā wèi luò , , xiān qiè cǎi xiāng chuí pèi yīng       
qín fēi juàn lián běi chuāng xiǎo , , chuāng qián zhí tóng qīng fèng xiǎo       
wáng chuī shēng é guǎn zhǎng , , lóng gēng yān zhǒng yáo cǎo       
fěn xiá hóng shòu ǒu qún , , qīng zhōu shí lán tiáo chūn       
dōng zhǐ néng zǒu , , hǎi chén xīn shēng shí shān xià
天上谣注音
  • tiān
    shàng
    yáo
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • tiān
    zhuǎn
    piāo
    huí
    xīng
    ,
    ,
    yín
    liú
    yún
    xué
    shuǐ
    shēng
  • gōng
    guì
    shù
    huā
    wèi
    luò
    ,
    ,
    xiān
    qiè
    cǎi
    xiāng
    chuí
    pèi
    yīng
  • qín
    fēi
    juàn
    lián
    běi
    chuāng
    xiǎo
    ,
    ,
    chuāng
    qián
    zhí
    tóng
    qīng
    fèng
    xiǎo
  • wáng
    chuī
    shēng
    é
    guǎn
    zhǎng
    ,
    ,
    lóng
    gēng
    yān
    zhǒng
    yáo
    cǎo
  • fěn
    xiá
    hóng
    shòu
    ǒu
    qún
    ,
    ,
    qīng
    zhōu
    shí
    lán
    tiáo
    chūn
  • dōng
    zhǐ
    néng
    zǒu
    ,
    ,
    hǎi
    chén
    xīn
    shēng
    shí
    shān
    xià
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们