杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。
《独坐》
分享数:5
朝代: 唐朝 | 作者:杜甫 | 类型:写风|写鸟|悲愁|黄昏|

悲愁回白首,倚杖背孤城。

江敛洲渚出,天虚风物清。

沧溟服衰谢,朱绂负平生。

仰羡黄昏鸟,投林羽翮轻。

拼音
zuò
[ [ táng cháo ] ]
bēi chóu huí bái shǒu zhàng bèi chéng        jiāng liǎn zhōu zhǔ chū tiān fēng qīng        cāng míng shuāi xiè zhū píng shēng        yǎng xiàn huáng hūn niǎo tóu lín qīng       
独坐注音
  • zuò
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • bēi
    chóu
    huí
    bái
    shǒu
    zhàng
    bèi
    chéng
    jiāng
    liǎn
    zhōu
    zhǔ
    chū
    tiān
    fēng
    qīng
    cāng
    míng
    shuāi
    xiè
    zhū
    píng
    shēng
    yǎng
    xiàn
    huáng
    hūn
    niǎo
    tóu
    lín
    qīng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1