苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《和子由与颜长道同游百步洪相地筑亭种柳》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雪|写山|写水|写马|写人|少年|

平明坐衙不暖席,归来闭阁闲终日。

卧闻客至倒屣迎,两眼蒙笼余睡色。

城东泗水步可到,路转河洪翻雪白。

安得青丝络骏马,蹙踏飞波柳阴下。

奋身三丈两蹄间,振鬣长鸣声自干。

少年狂兴久已谢,但忆嘉陵绕剑关。

剑关大道车方轨,君自不去归何难。

山中故人应大笑,筑室种柳何时还。

拼音
yóu yán zhǎng dào tóng yóu bǎi hóng xiàng zhù tíng zhǒng liǔ
[ [ sòng cháo ] ] shì
píng míng zuò nuǎn guī lái xián zhōng        wén zhì dǎo yíng liǎng yǎn méng lóng shuì        chéng dōng shuǐ dào zhuǎn hóng fān xuě bái        ān qīng luò jun4 fēi liǔ yīn xià        fèn shēn sān zhàng liǎng jiān zhèn liè zhǎng míng shēng gàn        shǎo nián kuáng xìng jiǔ xiè dàn jiā líng rào jiàn guān        jiàn guān dào chē fāng guǐ jun1 guī nán        shān zhōng rén yīng xiào zhù shì zhǒng liǔ shí hái       
和子由与颜长道同游百步洪相地筑亭种柳注音
  • yóu
    yán
    zhǎng
    dào
    tóng
    yóu
    bǎi
    hóng
    xiàng
    zhù
    tíng
    zhǒng
    liǔ
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • píng
    míng
    zuò
    nuǎn
    guī
    lái
    xián
    zhōng
    wén
    zhì
    dǎo
    yíng
    liǎng
    yǎn
    méng
    lóng
    shuì
    chéng
    dōng
    shuǐ
    dào
    zhuǎn
    hóng
    fān
    xuě
    bái
    ān
    qīng
    luò
    jun4
    fēi
    liǔ
    yīn
    xià
    fèn
    shēn
    sān
    zhàng
    liǎng
    jiān
    zhèn
    liè
    zhǎng
    míng
    shēng
    gàn
    shǎo
    nián
    kuáng
    xìng
    jiǔ
    xiè
    dàn
    jiā
    líng
    rào
    jiàn
    guān
    jiàn
    guān
    dào
    chē
    fāng
    guǐ
    jun1
    guī
    nán
    shān
    zhōng
    rén
    yīng
    xiào
    zhù
    shì
    zhǒng
    liǔ
    shí
    hái

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1