黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《元翁坐中见次元寄到和孔四饮王夔玉家长韵因》
分享数:6
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写花|写山|写鸟|写人|

雨罢山泽明,日长花柳困。

游丝上天衢,观物得无闷。

时从顾曲人,笋馔酌春酝。

季子未识面,想见眉目俊。

新诗如鸣弦,快读开鄙吝。

铜官鲁诸生,事道三无愠。

比来工五字,句法妙何逊。

枯棋覆吴图,青简玩秦烬。

叶暗黄鸟时,风号报花信。

遥仰吟思苦,江锦割向尽。

应烦王公子,又破黄封印。

拼音
yuán wēng zuò zhōng jiàn yuán dào kǒng yǐn wáng kuí jiā zhǎng yùn yīn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
shān míng zhǎng huā liǔ kùn        yóu shàng tiān guān mèn        shí cóng rén sǔn zhuàn zhuó chūn yùn        wèi shí miàn xiǎng jiàn méi jun4        xīn shī míng xián kuài kāi lìn        tóng guān zhū shēng shì dào sān yùn        lái gōng miào xùn        qīng jiǎn wán qín jìn        àn huáng niǎo shí fēng hào bào huā xìn        yáo yǎng yín jiāng jǐn xiàng jìn        yīng fán wáng gōng yòu huáng fēng yìn       
元翁坐中见次元寄到和孔四饮王夔玉家长韵因注音
  • yuán
    wēng
    zuò
    zhōng
    jiàn
    yuán
    dào
    kǒng
    yǐn
    wáng
    kuí
    jiā
    zhǎng
    yùn
    yīn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • shān
    míng
    zhǎng
    huā
    liǔ
    kùn
    yóu
    shàng
    tiān
    guān
    mèn
    shí
    cóng
    rén
    sǔn
    zhuàn
    zhuó
    chūn
    yùn
    wèi
    shí
    miàn
    xiǎng
    jiàn
    méi
    jun4
    xīn
    shī
    míng
    xián
    kuài
    kāi
    lìn
    tóng
    guān
    zhū
    shēng
    shì
    dào
    sān
    yùn
    lái
    gōng
    miào
    xùn
    qīng
    jiǎn
    wán
    qín
    jìn
    àn
    huáng
    niǎo
    shí
    fēng
    hào
    bào
    huā
    xìn
    yáo
    yǎng
    yín
    jiāng
    jǐn
    xiàng
    jìn
    yīng
    fán
    wáng
    gōng
    yòu
    huáng
    fēng
    yìn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1