(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,

戴良其它作品精选

zuopinjingxuan

《治圃四首·一》
分享数:0
朝代: 明朝 | 作者:戴良 | 类型:写风|

穷冬霜露下,谷风转凄其。

以今四运周,感兹百卉腓。

披榛归北囿,墟里故依依。

桑竹余朽株,台榭有遗基。

野老相与至,嘲谐谈昔时。

谈罢辄引觞,陶然无所思。

纷纭世中事,寒暑相盛衰。

此理苟不胜,役役徒尔为。

既以适吾愿,何能忽去兹。

拼音
zhì shǒu · ·
[ [ míng cháo ] ] dài liáng
qióng dōng shuāng xià fēng zhuǎn        jīn yùn zhōu gǎn bǎi huì féi        zhēn guī běi yòu        sāng zhú xiǔ zhū tái xiè yǒu        lǎo xiàng zhì cháo xié tán shí        tán zhé yǐn shāng táo rán suǒ        fēn yún shì zhōng shì hán shǔ xiàng shèng shuāi        gǒu shèng ěr wéi        shì yuàn néng       
治圃四首·一注音
  • zhì
    shǒu
    ·
    ·
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    dài
    liáng
  • qióng
    dōng
    shuāng
    xià
    fēng
    zhuǎn
    jīn
    yùn
    zhōu
    gǎn
    bǎi
    huì
    féi
    zhēn
    guī
    běi
    yòu
    sāng
    zhú
    xiǔ
    zhū
    tái
    xiè
    yǒu
    lǎo
    xiàng
    zhì
    cháo
    xié
    tán
    shí
    tán
    zhé
    yǐn
    shāng
    táo
    rán
    suǒ
    fēn
    yún
    shì
    zhōng
    shì
    hán
    shǔ
    xiàng
    shèng
    shuāi
    gǒu
    shèng
    ěr
    wéi
    shì
    yuàn
    néng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1