叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。淳熙五年(1178年),叶适中进士第二名(榜眼)。历仕孝宗、光宗、宁宗三朝,历官平江府观察推官、太学博士、尚书左选郎、国子司业、知泉州、兵部侍郎等职,曾参与策划“绍熙内禅”。叶适对外力主抗金,反对和议。韩侂胄谋划北伐时,叶适提出异议,韩侂胄不听,改授叶适为权工部侍郎、权吏部侍郎,兼直学士院。叶适不肯草诏。其后又建议防江,但韩侂胄仍不采纳。开禧北伐失败后,叶适出宝谟阁待制职、知建康府兼沿江制置使、节制江北诸州,因军政措置得宜,曾屡挫敌军锋锐。金兵退后,进宝文阁待制,兼江淮...
《送林退思四川分司茶马干官》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:叶适 | 类型:写雪|写山|

弃繻底关吏,文殿射高名。

方从媚子引,岂料谗夫倾。

京师恩暮降,蜀道险朝升。

执手郭西门,恻怆难为情。

有山擎空雪,有谷匝底冰。

乌乐谩后噪,猿孤定先鸣。

汉中王霸地,从古锋镝争。

崩摧韩信坛,阙落张鲁营。

感子奋衣去,客猛意自轻。

笑我老何怯。

万里今横行。

拼音
sòng lín tuì 退 chuān fèn chá gàn guān
[ [ sòng cháo ] ] shì
guān wén diàn 殿 shè gāo míng        fāng cóng mèi yǐn liào chán qīng        jīng shī ēn jiàng shǔ dào xiǎn cháo shēng        zhí shǒu guō 西 mén chuàng nán wéi qíng        yǒu shān qíng kōng xuě yǒu bīng        màn hòu zào yuán dìng xiān míng        hàn zhōng wáng cóng fēng zhēng        bēng cuī hán xìn tán què luò zhāng yíng        gǎn fèn měng qīng        xiào lǎo qiè        wàn jīn héng háng       
送林退思四川分司茶马干官注音
  • sòng
    lín
    tuì
    退
    chuān
    fèn
    chá
    gàn
    guān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • guān
    wén
    diàn
    殿
    shè
    gāo
    míng
    fāng
    cóng
    mèi
    yǐn
    liào
    chán
    qīng
    jīng
    shī
    ēn
    jiàng
    shǔ
    dào
    xiǎn
    cháo
    shēng
    zhí
    shǒu
    guō
    西
    mén
    chuàng
    nán
    wéi
    qíng
    yǒu
    shān
    qíng
    kōng
    xuě
    yǒu
    bīng
    màn
    hòu
    zào
    yuán
    dìng
    xiān
    míng
    hàn
    zhōng
    wáng
    cóng
    fēng
    zhēng
    bēng
    cuī
    hán
    xìn
    tán
    què
    luò
    zhāng
    yíng
    gǎn
    fèn
    měng
    qīng
    xiào
    lǎo
    qiè
    wàn
    jīn
    héng
    háng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1