李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。

李白其它作品精选

zuopinjingxuan

《赠从兄襄阳少府皓》
分享数: 81
朝代:南北朝 | 作者:李白 | 类型:写人|友情|英雄|写草|写云|

结发未识事,所交尽豪雄。

却秦不受赏,击晋宁为功。

脱身白刃里,杀人红尘中。

当朝揖高义,举世称英雄。

小节岂足言,退耕舂陵东。

归来无产业,生事如转蓬。

一朝乌裘敝,百镒黄金空。

弹剑徒激昂,出门悲路穷。

吾兄青云士,然诺闻诸公。

所以陈片言,片言贵情通。

棣华倘不接,甘与秋草同。

拼音
zèng cóng xiōng xiāng yáng shǎo hào
[ [ nán běi cháo ] ] bái
jié wèi shí shì , , suǒ jiāo jìn háo xióng       
què qín shòu shǎng , , jìn níng wéi gōng       
tuō shēn bái rèn , , shā rén hóng chén zhōng       
dāng cháo gāo , , shì chēng yīng xióng       
xiǎo jiē yán , , tuì 退 gēng chōng líng dōng       
guī lái chǎn , , shēng shì zhuǎn péng       
cháo qiú , , bǎi huáng jīn kōng       
dàn jiàn áng , , chū mén bēi qióng       
xiōng qīng yún shì , , rán nuò wén zhū gōng       
suǒ chén piàn yán , , piàn yán guì qíng tōng       
huá tǎng jiē , , gān qiū cǎo tóng
赠从兄襄阳少府皓注音
  • zèng
    cóng
    xiōng
    xiāng
    yáng
    shǎo
    hào
  • [
    [
    nán
    běi
    cháo
    ]
    ]
    bái
  • jié
    wèi
    shí
    shì
    ,
    ,
    suǒ
    jiāo
    jìn
    háo
    xióng
  • què
    qín
    shòu
    shǎng
    ,
    ,
    jìn
    níng
    wéi
    gōng
  • tuō
    shēn
    bái
    rèn
    ,
    ,
    shā
    rén
    hóng
    chén
    zhōng
  • dāng
    cháo
    gāo
    ,
    ,
    shì
    chēng
    yīng
    xióng
  • xiǎo
    jiē
    yán
    ,
    ,
    tuì
    退
    gēng
    chōng
    líng
    dōng
  • guī
    lái
    chǎn
    ,
    ,
    shēng
    shì
    zhuǎn
    péng
  • cháo
    qiú
    ,
    ,
    bǎi
    huáng
    jīn
    kōng
  • dàn
    jiàn
    áng
    ,
    ,
    chū
    mén
    bēi
    qióng
  • xiōng
    qīng
    yún
    shì
    ,
    ,
    rán
    nuò
    wén
    zhū
    gōng
  • suǒ
    chén
    piàn
    yán
    ,
    ,
    piàn
    yán
    guì
    qíng
    tōng
  • huá
    tǎng
    jiē
    ,
    ,
    gān
    qiū
    cǎo
    tóng
鉴赏
  此诗当在30多岁所写,大有浪子回头金不换的感觉。这是李白年轻时裘马轻狂,豪爽用事的真实写照。有人就李白是否真的杀过人而争论不休,他如果真的杀过人,也肯定杀的是宵小之辈,而且是雁过不留痕的那种。李白真的是文武双全。看此诗,可以知道李白的豪爽性格,所以会爱之者众,恨之者也众。
译文
我青少年的时候,对事理的认识不是特别通达,呼朋唤友,都是些热血豪迈人士。不为报酬而助人,并不把解人之难看作是多么了不起的功劳。为朋友曾经不惜两肋插刀,红尘滚滚处也曾经手刃歹徒。哥们肝胆意气天下闻名,官民同赏。当然,这些都是小节,不足言道,现在回到偏僻之处隐居。回家后是四壁空空,没有任何产业,为衣腹之累而忙个不休。身穿的狐裘破烂,腰里曾经的万贯黄金也用个精光(主要还是接济落魄文人)。也曾经去王公门前干谒,推荐自己,但是没有什么效果,日暮悲途穷。老兄你可是官运通达,青云直上,一诺千金,名噪公卿。所以来与你告个急,你懂其中的意思就行了,贵在灵犀一点通。如果你也不顾兄弟情谊,不愿意帮助我,我也不说更多的话了,我准备像秋草蓬稞一样随风飘散吧。
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们