孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。

孟浩然其它作品精选

zuopinjingxuan

《齿坐呈山南诸隐》
分享数: 54
朝代:唐朝 | 作者:孟浩然 | 类型:写风|写山|写云|

习公有遗坐,高在白云陲。

樵子不见识,山僧赏自知。

以余为好事,携手一来窥。

竹露闲夜滴,松风清昼吹。

从来抱微尚,况复感前规。

于此无奇策,苍生奚以为。

拼音
chǐ 齿 zuò chéng shān nán zhū yǐn
[ [ táng cháo ] ] mèng hào rán
gōng yǒu zuò , , gāo zài bái yún chuí       
qiáo jiàn shí , , shān sēng shǎng zhī       
wéi hǎo shì , , xié shǒu lái kuī       
zhú xián , , sōng fēng qīng zhòu chuī       
cóng lái bào wēi shàng , , kuàng gǎn qián guī       
, , cāng shēng wéi
齿坐呈山南诸隐注音
  • chǐ
    齿
    zuò
    chéng
    shān
    nán
    zhū
    yǐn
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    mèng
    hào
    rán
  • gōng
    yǒu
    zuò
    ,
    ,
    gāo
    zài
    bái
    yún
    chuí
  • qiáo
    jiàn
    shí
    ,
    ,
    shān
    sēng
    shǎng
    zhī
  • wéi
    hǎo
    shì
    ,
    ,
    xié
    shǒu
    lái
    kuī
  • zhú
    xián
    ,
    ,
    sōng
    fēng
    qīng
    zhòu
    chuī
  • cóng
    lái
    bào
    wēi
    shàng
    ,
    ,
    kuàng
    gǎn
    qián
    guī
  • ,
    ,
    cāng
    shēng
    wéi
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们